Cuộc sống nơi thành thị của nó chính thức bắt đầu. Cô Hường nhanh chóng sắp xếp cho nó chỗ ăn ở ngay trong nhà cô. Nhà cô là một căn biệt thự rộng rãi khai trang, trong một khu vực yên tĩnh với vườn cây cảnh được chăm tỉa kĩ càng. Khu nhà chính là nơi cô Hường ở. Nó được xếp vào ở khu nhà dưới dành cho người giúp việc. Ngoài nó ra còn có hai anh nữa là anh Nam và anh Trung, cùng một chị quản gia là chị Vân. Cô Hường giao nó cho chị Vân khi nó bước chân vào làm việc:
- Vân sắp xếp chỗ ở cho Hoàng nhé, nhớ phổ biến nội quy đầy đủ. Mới từ quê lên không quen có gì cứ bảo em nó từ từ.
Nó thấy ấm lòng hơn vì sự quan tâm dịu dàng của cô. Nhờ thế nó thấy đỡ hoang mang hơn giữa nơi xa hoa này.
Nó được xếp vào ở cùng phòng với anh Nam và anh Trung. Một căn phòng nhỏ nhắn nhưng rất xinh xắn với đầy đủ nhà tắm và nhà vệ sinh bên trong. Bên cạnh là bếp và phòng ăn cho người giúp việc. Chị Vân ở trên nhà chính chứ không ở khu dành cho người giúp việc.
Nó háo hức muốn bắt đầu xây dựng cuộc sống ở thành phố ngay. Đối với nó đây quả đúng là thiên đường. Ngay cả 2 anh giúp việc anh nào anh nấy cũng khỏe mạnh trắng trẻo chứ không lôi thôi lếch thếch như nó. Còn mọi vật dụng đều trắng bóng, sạch tinh. Ngay cả cái giường nằm của nó cũng là một chiếc giường một gọn gang với đầy đủ chăn đệm ngồi lên đã thấy sướng chứ đâu như cái giường gỗ ọp ẹp của nó ở quê nằm chung với mấy đứa em lóc nhóc nữa.
- Nam hướng dẫn Hoàng cất đồ rồi cho em nó đi tắm rửa đi. Nhớ dặn em nó mấy việc với người mới đến.
Lúc này, nó mới chột dạ. Cô Hường bỏ tiền ra nuôi nó ăn học trên thành phố đâu phải để nó ngồi chơi không. Nó phải làm gì nhỉ. Cơm nước bổ củi làm ruộng chăn trâu thì nó làm được chứ việc thành phố nó biết làm gì đâu. Người thành phố chắc chẳn ăn những thứ thức ăn quê mùa nó nấu rồi. Ruộng trâu lại càng không có cho nó làm. Nó đành mạnh dạn hỏi chị Vân:
- Chị ơi, ở đây em phải làm gì ạ.
- Từ từ đã em, em cứ quen trên này đi rồi chị sẽ sắp xếp công việc cho em. Thôi có gì 2 anh sẽ hướng dẫn em.
Rồi chị nhoẻn cười đi lên nhà. Sao phụ nữ thành phố lại đáng yêu như vậy nhỉ. Ai cũng đẹp, ăn mặc sang trọng, dịu dàng lại hay cười nữa khác hẳn với cái thứ giọng choe chóe rủa xả mà nó thường xuyên phải nghe ở nhà của các mẹ các dì nó. Nhưng nó cũng thấy hơn chờn chờn khi hai anh cứ lặng im nhìn nó chằm chằm. Nó chột dạ. Thôi chết, ở quê nó lớ xớ có trai lạ đến là hay bị bắt nạt lắm. Nó nở nụ cười cầu tài:
- Dạ, em mới lên có gì hai anh chỉ bảo em làm gì với ạ.
Trung và Nam nhìn nhau rồi bảo nó:
- Em vào tắm đi rồi phụ bọn anh mấy việc nhà.
- Vâng ạ- Nó nhìn quanh rồi bắt đầu lân la hỏi chuyện- Nhà cô giàu quá hai anh nhỉ. Mà các cô hiền thật, ở đây chắc sướng lắm hai anh nhỉ.
- Thôi em đi tắm nhanh đi, sắp đến giờ cơm của cô rồi còn phải dọn cơm cho cô ăn nữa. Mà em hỏi ít thôi. Ở đây tốt nhất em đừng hỏi gì cả, các cô bảo gì thì làm thôi.
Trời! Có gì mà bí mật quá vậy, mới hỏi có tí thôi mà. Nó thầm nghĩ nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Nó nhanh chóng đi tắm cho lại người. Nhà tắm thành phố công nhận là đẹp thật, lát gạch men trắng phau, thơm phức. Nó tắm đã đời rồi nhanh chóng vào nhà bếp phụ việc cho hai anh. Mới vào nên nó chỉ lăng xăng làm chân sai vặt và rửa bát. Kể cũng kì, mấy việc này sao cô không thuê mấy đứa con gái cho rồi. Đàn ông như nó làm mấy việc này cho phí ra. Nhưng nó thấy hai anh vẫn cặm cụi làm không một tiếng hay một nét mặt chán nản nào cả mà trái lại đều rất tận tâm chú ý từng tiểu tiết trong công việc. Chắc cô cũng khó tính đây nên hai anh mới phải cẩn thận như thế. Mình cũng phải như thế mới được. Nó nghĩ vậy nên cố gắng chăm chút từng việc của mình. Thỉnh thoảng chị Vân xuống kiểm tra liếc nhìn nó, ra chiều hài lòng.
Mà công nhận hai anh khéo thật đấy. Nấu ăn đâu ra đấy, rồi sắp mâm cơm thật đẹp bưng lên nhà trên qua một chiếc cổng sắt ngăn cách. Nó định phụ hai anh thì bị ngăn lại.
- Em mới đến nên tuyệt đối không được lên nhà chính. Em mà không nghe cô đuổi về ngay đấy.
Nghe đến chữ đuổi về là nó rụng rời rồi. Một là ở đây nó quá sướng. Hai là nó sợ đòn roi của bố nó.
Thế là nó ăn cơm một mình dưới bếp. Nó thấy hai anh bưng cơm lên trên nhà mãi cả tiếng sau mới quay lại ăn sau.
Mấy ngày đầu cứ thế trôi đi yên ả. Ban ngày nó làm việc nhà theo sự phân công của hai anh. Nó dần làm thêm cả việc dọn rác, quét sân, lau dọn khu nhà bếp rồi tưới cây. Toàn những việc nhẹ hều. Buổi tối nó được đưa đi học bổ túc ở một trường gần nhà cô. Lạ một điều là lớp nó học chỉ có vài đứa cũng toàn dạng từ quê lên giúp việc cho các cô chủ nhà như nó.
Ở mấy ngày nó bắt đầu để ý đến một số việc mà với nó hơi khó hiểu. Mấy đứa bạn cùng lớp nó cũng rất khó gần, hỏi gì cũng không nói. Mà mấy cô giáo đều rất nghiêm khắc mấy đứa nó sợ một phép. Ngoài việc dạy học các cô còn dạy chúng nó phải lễ phép với các cô chủ ở nhà, tuyệt đối nghe lời, và tuyệt đối không hỏi han gì về nhau cả. Làm như bọn nó vào lớp 1 không bằng. Mà đang ngồi trong lớp học tự nhiên có cô giáo khác vào lớp gọi một đứa trong lớp nó ra ngoài là đứa ấy thu xếp sách vở đi theo luôn. Hoặc giả giờ nghỉ giải lao có cô chỉ vào một đứa “ Toàn đi với cô “ thì đứa đó lại ngoan ngoãn đi theo, thậm chí có hôm hết giờ ra chơi chỉ mình cô về giảng. Mà hôm nào cũng có đứa nghỉ học mà chả bao giờ bị phê bình gì cả.
Cô Hường cũng thường xuyên có khách. Mà khách ra vào nhà chính rất tự nhiên. Dường như chỉ có nó là không được lên khiến nó ngày một tò mò, một khát khao được có lần lên nhà chính. Có hôm còn dẫn theo cả một đứa bạo nào đó trong lớp đến và thằng đó cũng được vào, rồi có khi đến sáng hôm sau khách mới về. Mà trong nhà hóa ra không chỉ có hai anh Trung và Nam. Còn một cậu bằng tuổi nó tên Tùng hôm nó mới đến không thấy mặt đâu hóa ra được ở trên nhà chính suốt mãi hôm sau mới về. Ngoài ra nó thấy 3 người thay phiên nhau hằng ngày có một người trên nhà chính suốt cả ngày đêm đến tận hôm sau, hai người dưới khu bếp. Có khi đang yên đang lành dưới nhà, thì có người lại bị gọi lên nhà chính. Thậm chí giữa đêm đang ngủ mà bị gọi lên là mấy anh vội vàng lên không một lời càu nhàu. Mà cô Hường chẳng bao giờ gọi quả toàn cho chị Vân xuống gọi. Lần nào chị cũng tươi cười, khi thì bảo “ Trung, cô muốn em lên”, khi thì bảo “ Nam, nhà có khách cô gọi em lên”. Mà nó để ý, mỗi lần bị gọi xong về là mấy anh trông có vẻ mệt mỏi, đờ đẫn lắm , nếu không có việc gì là ngủ luôn. Mà cũng không phải thường xuyên cả hai anh ở nhà. Thường thường buổi tối trước khi đi ngủ là chị Vân xuống sắp xếp:
- Mai Nam đi làm nhé.
- Ở công ty hay ở đâu hả chị?
Hôm thì chị trả lời ở công ty, hôm thì chị đưa cho mấy anh một tờ giấy ghi địa chỉ.
Vẫn nụ cười hiền dịu khiến nó mê mẩn ấy. Mà trước khi rời đi bao giờ chị cũng lướt nhìn mặt nó đủ để cho nó hiểu nó đang bị chị hút hồn thế nào. Còn ai được phân công đi làm là sáng sớm hôm sau cặm cụi đi làm có khi cả mấy ngày mới về. Hiếm có dịp cả hai anh cùng ở nhà.
Càng lúc nó càng thấy bí hiểm. Bí hiểm như khuôn mặt của mấy anh vậy. Quen quen một thời gian thì mấy anh mới nói thêm:
- Em đừng hỏi nhiều nữa. Trước sau gì em cũng sẽ được phân công công việc như bọn anh. Làm ở công ty hay ở đâu, làm gì các cô sẽ bảo em. Điều quan trọng nếu em muốn ở đây thì phải nghe lời các cô như bọn anh thôi.
Hehe vậy thì dễ ợt! Mấy việc nặng nó còn làm mấy cái việc cỏn con ở thành phố gì mà nó chả làm được. Nó cũng sốt ruột đi làm, ngứa chân tay vì mấy việc vặt lắm rồi. Gì chứ tò mò thì tò mò thật nhưng đang sướng thì tội gì chứ.
Căn nhà cô Hường quả là thiên đường đối với nó. Nhưng có lẽ nó chưa biết một thiên đường thực sự đang chờ đợi nó phía sau cánh cổng sắt kia.
- Vân sắp xếp chỗ ở cho Hoàng nhé, nhớ phổ biến nội quy đầy đủ. Mới từ quê lên không quen có gì cứ bảo em nó từ từ.
Nó thấy ấm lòng hơn vì sự quan tâm dịu dàng của cô. Nhờ thế nó thấy đỡ hoang mang hơn giữa nơi xa hoa này.
Nó được xếp vào ở cùng phòng với anh Nam và anh Trung. Một căn phòng nhỏ nhắn nhưng rất xinh xắn với đầy đủ nhà tắm và nhà vệ sinh bên trong. Bên cạnh là bếp và phòng ăn cho người giúp việc. Chị Vân ở trên nhà chính chứ không ở khu dành cho người giúp việc.
Nó háo hức muốn bắt đầu xây dựng cuộc sống ở thành phố ngay. Đối với nó đây quả đúng là thiên đường. Ngay cả 2 anh giúp việc anh nào anh nấy cũng khỏe mạnh trắng trẻo chứ không lôi thôi lếch thếch như nó. Còn mọi vật dụng đều trắng bóng, sạch tinh. Ngay cả cái giường nằm của nó cũng là một chiếc giường một gọn gang với đầy đủ chăn đệm ngồi lên đã thấy sướng chứ đâu như cái giường gỗ ọp ẹp của nó ở quê nằm chung với mấy đứa em lóc nhóc nữa.
- Nam hướng dẫn Hoàng cất đồ rồi cho em nó đi tắm rửa đi. Nhớ dặn em nó mấy việc với người mới đến.
Lúc này, nó mới chột dạ. Cô Hường bỏ tiền ra nuôi nó ăn học trên thành phố đâu phải để nó ngồi chơi không. Nó phải làm gì nhỉ. Cơm nước bổ củi làm ruộng chăn trâu thì nó làm được chứ việc thành phố nó biết làm gì đâu. Người thành phố chắc chẳn ăn những thứ thức ăn quê mùa nó nấu rồi. Ruộng trâu lại càng không có cho nó làm. Nó đành mạnh dạn hỏi chị Vân:
- Chị ơi, ở đây em phải làm gì ạ.
- Từ từ đã em, em cứ quen trên này đi rồi chị sẽ sắp xếp công việc cho em. Thôi có gì 2 anh sẽ hướng dẫn em.
Rồi chị nhoẻn cười đi lên nhà. Sao phụ nữ thành phố lại đáng yêu như vậy nhỉ. Ai cũng đẹp, ăn mặc sang trọng, dịu dàng lại hay cười nữa khác hẳn với cái thứ giọng choe chóe rủa xả mà nó thường xuyên phải nghe ở nhà của các mẹ các dì nó. Nhưng nó cũng thấy hơn chờn chờn khi hai anh cứ lặng im nhìn nó chằm chằm. Nó chột dạ. Thôi chết, ở quê nó lớ xớ có trai lạ đến là hay bị bắt nạt lắm. Nó nở nụ cười cầu tài:
- Dạ, em mới lên có gì hai anh chỉ bảo em làm gì với ạ.
Trung và Nam nhìn nhau rồi bảo nó:
- Em vào tắm đi rồi phụ bọn anh mấy việc nhà.
- Vâng ạ- Nó nhìn quanh rồi bắt đầu lân la hỏi chuyện- Nhà cô giàu quá hai anh nhỉ. Mà các cô hiền thật, ở đây chắc sướng lắm hai anh nhỉ.
- Thôi em đi tắm nhanh đi, sắp đến giờ cơm của cô rồi còn phải dọn cơm cho cô ăn nữa. Mà em hỏi ít thôi. Ở đây tốt nhất em đừng hỏi gì cả, các cô bảo gì thì làm thôi.
Trời! Có gì mà bí mật quá vậy, mới hỏi có tí thôi mà. Nó thầm nghĩ nhưng cũng không dám hỏi tiếp. Nó nhanh chóng đi tắm cho lại người. Nhà tắm thành phố công nhận là đẹp thật, lát gạch men trắng phau, thơm phức. Nó tắm đã đời rồi nhanh chóng vào nhà bếp phụ việc cho hai anh. Mới vào nên nó chỉ lăng xăng làm chân sai vặt và rửa bát. Kể cũng kì, mấy việc này sao cô không thuê mấy đứa con gái cho rồi. Đàn ông như nó làm mấy việc này cho phí ra. Nhưng nó thấy hai anh vẫn cặm cụi làm không một tiếng hay một nét mặt chán nản nào cả mà trái lại đều rất tận tâm chú ý từng tiểu tiết trong công việc. Chắc cô cũng khó tính đây nên hai anh mới phải cẩn thận như thế. Mình cũng phải như thế mới được. Nó nghĩ vậy nên cố gắng chăm chút từng việc của mình. Thỉnh thoảng chị Vân xuống kiểm tra liếc nhìn nó, ra chiều hài lòng.
Mà công nhận hai anh khéo thật đấy. Nấu ăn đâu ra đấy, rồi sắp mâm cơm thật đẹp bưng lên nhà trên qua một chiếc cổng sắt ngăn cách. Nó định phụ hai anh thì bị ngăn lại.
- Em mới đến nên tuyệt đối không được lên nhà chính. Em mà không nghe cô đuổi về ngay đấy.
Nghe đến chữ đuổi về là nó rụng rời rồi. Một là ở đây nó quá sướng. Hai là nó sợ đòn roi của bố nó.
Thế là nó ăn cơm một mình dưới bếp. Nó thấy hai anh bưng cơm lên trên nhà mãi cả tiếng sau mới quay lại ăn sau.
Mấy ngày đầu cứ thế trôi đi yên ả. Ban ngày nó làm việc nhà theo sự phân công của hai anh. Nó dần làm thêm cả việc dọn rác, quét sân, lau dọn khu nhà bếp rồi tưới cây. Toàn những việc nhẹ hều. Buổi tối nó được đưa đi học bổ túc ở một trường gần nhà cô. Lạ một điều là lớp nó học chỉ có vài đứa cũng toàn dạng từ quê lên giúp việc cho các cô chủ nhà như nó.
Ở mấy ngày nó bắt đầu để ý đến một số việc mà với nó hơi khó hiểu. Mấy đứa bạn cùng lớp nó cũng rất khó gần, hỏi gì cũng không nói. Mà mấy cô giáo đều rất nghiêm khắc mấy đứa nó sợ một phép. Ngoài việc dạy học các cô còn dạy chúng nó phải lễ phép với các cô chủ ở nhà, tuyệt đối nghe lời, và tuyệt đối không hỏi han gì về nhau cả. Làm như bọn nó vào lớp 1 không bằng. Mà đang ngồi trong lớp học tự nhiên có cô giáo khác vào lớp gọi một đứa trong lớp nó ra ngoài là đứa ấy thu xếp sách vở đi theo luôn. Hoặc giả giờ nghỉ giải lao có cô chỉ vào một đứa “ Toàn đi với cô “ thì đứa đó lại ngoan ngoãn đi theo, thậm chí có hôm hết giờ ra chơi chỉ mình cô về giảng. Mà hôm nào cũng có đứa nghỉ học mà chả bao giờ bị phê bình gì cả.
Cô Hường cũng thường xuyên có khách. Mà khách ra vào nhà chính rất tự nhiên. Dường như chỉ có nó là không được lên khiến nó ngày một tò mò, một khát khao được có lần lên nhà chính. Có hôm còn dẫn theo cả một đứa bạo nào đó trong lớp đến và thằng đó cũng được vào, rồi có khi đến sáng hôm sau khách mới về. Mà trong nhà hóa ra không chỉ có hai anh Trung và Nam. Còn một cậu bằng tuổi nó tên Tùng hôm nó mới đến không thấy mặt đâu hóa ra được ở trên nhà chính suốt mãi hôm sau mới về. Ngoài ra nó thấy 3 người thay phiên nhau hằng ngày có một người trên nhà chính suốt cả ngày đêm đến tận hôm sau, hai người dưới khu bếp. Có khi đang yên đang lành dưới nhà, thì có người lại bị gọi lên nhà chính. Thậm chí giữa đêm đang ngủ mà bị gọi lên là mấy anh vội vàng lên không một lời càu nhàu. Mà cô Hường chẳng bao giờ gọi quả toàn cho chị Vân xuống gọi. Lần nào chị cũng tươi cười, khi thì bảo “ Trung, cô muốn em lên”, khi thì bảo “ Nam, nhà có khách cô gọi em lên”. Mà nó để ý, mỗi lần bị gọi xong về là mấy anh trông có vẻ mệt mỏi, đờ đẫn lắm , nếu không có việc gì là ngủ luôn. Mà cũng không phải thường xuyên cả hai anh ở nhà. Thường thường buổi tối trước khi đi ngủ là chị Vân xuống sắp xếp:
- Mai Nam đi làm nhé.
- Ở công ty hay ở đâu hả chị?
Hôm thì chị trả lời ở công ty, hôm thì chị đưa cho mấy anh một tờ giấy ghi địa chỉ.
Vẫn nụ cười hiền dịu khiến nó mê mẩn ấy. Mà trước khi rời đi bao giờ chị cũng lướt nhìn mặt nó đủ để cho nó hiểu nó đang bị chị hút hồn thế nào. Còn ai được phân công đi làm là sáng sớm hôm sau cặm cụi đi làm có khi cả mấy ngày mới về. Hiếm có dịp cả hai anh cùng ở nhà.
Càng lúc nó càng thấy bí hiểm. Bí hiểm như khuôn mặt của mấy anh vậy. Quen quen một thời gian thì mấy anh mới nói thêm:
- Em đừng hỏi nhiều nữa. Trước sau gì em cũng sẽ được phân công công việc như bọn anh. Làm ở công ty hay ở đâu, làm gì các cô sẽ bảo em. Điều quan trọng nếu em muốn ở đây thì phải nghe lời các cô như bọn anh thôi.
Hehe vậy thì dễ ợt! Mấy việc nặng nó còn làm mấy cái việc cỏn con ở thành phố gì mà nó chả làm được. Nó cũng sốt ruột đi làm, ngứa chân tay vì mấy việc vặt lắm rồi. Gì chứ tò mò thì tò mò thật nhưng đang sướng thì tội gì chứ.
Căn nhà cô Hường quả là thiên đường đối với nó. Nhưng có lẽ nó chưa biết một thiên đường thực sự đang chờ đợi nó phía sau cánh cổng sắt kia.
1 nhận xét
tuyệt vời thật giờ mới biết đến blog của bác
EmoticonEmoticon