Thứ Hai, 17 tháng 7, 2017

Truyện Femdom - GIÁM ĐỐC TH ĐÃ QUỲ MỌP , LẾT GỐI SÁT CHÂN NHÂN VIÊN THÚY HÀ


Trần Minh cũng bó tay với ông bạn của mình luôn. Mê mẩn nàng, ao ước làm nô lệ tôi tớ cho nàng, nhưng qua bao ngày chờ đợi chầu chực, đã quỳ được trước mặt nàng rồi, được ban cho ân huệ bò đến chân nàng mà không làm được thì gay to. Th thú thật với Minh rằng sau lần đó nhiều ngày tiếp theo Th cố hết sức nhưng chỉ quỳ mọp được chứ không lết nổi đến chân nàng.
-          Nói vậy thôi chứ Minh cũng phải có cách giúp bạn mình chứ - Th năn nỉ - Trần Minh có biệt hiệu là nolenuhoang mà.
-          Biết là như vậy đó, nhưng phụ thuộc nhiều vào ông đó – Trần Minh nhấn mạnh. – Suy nghĩ một lát, Minh phát hiện ra – Nếu ông run quá không thể lết gối được đến chân nàng thì chỉ còn một cách ông làm sao quỳ ngay trước mặt nàng, mọp đầu sát chân nàng là được chứ gì.
-          À đúng rồi – Th mừng rỡ - Tao sẽ quỳ ngay khi nàng vừa bước chân vào cửa.
-          OK nhưng không được run quá hỏng chuyện đấy.
Ngày hôm sau, lấy cớ cần Thúy Hà đến bàn công việc, Th gọi điện cho nàng. Th. đứng sẵn gần cửa, khi thấy bóng dáng nàng đưa tay gõ cửa, Th quỳ ngay bên trong cửa.
-          Ái – nàng giật mình khi mở cửa, co chân bước vào đã thấy Th quỳ mọp, đầu cúi sát đất – Anh làm gì vậy Th. ? – nàng hỏi trong khi một chân còn co lên.
-          Dạ …muôn tâu ..nô … - Th lẩm bẩm trong miệng, ý muốn nói rằng nô lệ đang quỳ dưới chân nữ hoàng xin làm nô lệ nhưng không thốt trọn câu.
-          Sao, Thúy Hà nghe không rõ – nàng hỏi lại, và thản nhiên bước một chân qua mái đầu Th. rồi bước chân còn lại vào hẳn trong phòng. Nàng đưa tay bấm chốt .
Th vô cùng hạnh phúc khi ống quần vàng đầy mơ ước bấy lâu cạ nhẹ vào mái đầu mình. Th kể với Trần Minh như vậy. Khi bước bàn chân sau qua đầu Th, nàng còn tinh nghịch dừng lại đôi chút. Khi đó mái đầu Th lọt hẳn vào giữa hai chân nàng. Nàng còn co chân dùng đôi dép nhựa tráng tinh đạp nhẹ lên đầu Th.
-          Tao mừng đến muốn xỉu, tao ước gì nàng dừng lại thật lâu hay tao được từ từ ngước đầu lên, di chuyển giữa hai chân nàng để đầu tao chạm được vào háng nàng – Th tâm sự với Minh sau đó.
-          Thì mày cứ làm đi chứ.
-          Không dám và lúc đó cũng quá run mày ơi
Bước hẳn qua đầu Th. nàng dừng lại cười túc tích. Mái đầu Th móp sát chân Thúy Hà đến nỗi Th nhìn thấy rõ làn da trắng hồng của từng ngón chân. Nàng sơn nhẹ móng chân màu hồng. Bàn chân nàng thơm phức, Th không biết là mùi da hay mỹ phẩm. Th tranh thủ hít lấy hít để. Th ao ước được le lưỡi liếm nhẹ vào từng ngón chân, liếm gót hồng, liếm gấu chiếc quần vàng nàng đang mặc. Nhưng có ăn gan ông trời Th cũng không dám.
Thúy Hà có lẽ biết Th đang tranh thủ hít hà mùi thơm của da chân và quần nàng. Th nghĩ thế khi tâm sự với Minh. Nàng đứng đó hồi lâu cho Th thỏa thích, như ban đặc ân cho giám đốc của mình, nàng lại co một chân bước qua đầu Th để cho mái đầu Th lọt hẳn vào khoảng đất trống giữa hai chân nàng.
Nghe im lặng một hồi Th giật mình sợ quá, không dám hít nữa.
-          Sao thế vậy, hít hà đủ chưa mà đã thôi rứa ? – nàng dùng giọng Huế như gió thoảng – tại sao khi chưa được ta cho phép lại hít hà hít lấy thế ?
Nàng dạng hai chân rộng ra cho mái đầu Th cách xa hai chân chân nàng. Th tiếc ngẩn ngơ giây phút thần tiên đã qua. Nàng co chân bước qua đầu Th rồi đi lại ghế bành giám đốc, ngồi dựa ngửa, hai chân dang rộng, nhìn Th đang quỳ chống hai tay dưới đất ngước nhìn nàng, mặt tái mét, miệng lẩm bẩm cái gì không ai có thể nghe được.
-          Thôi lết lại đây, đừng run nữa, ta thấy tội nghiệp cho tên nô lệ này quá – Nàng đưa tay làm hiệu, miệng cười làm Th mê mẩn
Được nàng khích lệ Th lấy hết sưc bình sinh nhấc đầu gối, dùng hai tay chống đất, bò bò từ từ đến ghế bành mà hàng ngày hay ngồi làm việc. Nếu nhìn được cảnh này chắc các bạn bật cười ngay. Nhưng với Th đó là thành công quá sức tưởng tượng – Th tâm sự với Trần Minh.
-          Được đó, giỏi lắm – nàng cười khúc khích, lấy thước kẻ trên bàn đập nhẹ vào mái đầu Th khi Th đã bò đến sát chân nàng – Nghe ta hỏi lại tại sao dám hít lấy hơi chân ta, quần ta khi chưa xin phép ?
-          Dạ .. muôn tâu …vì ..mùi thơm …thơm quá ..dạ ..tâu ..
-          Thơm ..ha …ha – nàng cười phá lên khi nhìn Th run lắp bắp.
Th kể với Minh rằng lúc đó Th sợ lắm, sợ nàng phẫn nộ không ban ân huệ như hôm nay, nhưng trong lòng rất diễm phúc. Các bạn biết sao không ? Th đang quỳ ngay dưới chân nữ hoàng cao sang mà từ lâu đã ao ước tôn thờ. Hai tay chống đất, mái đầu Th ngang tầm đầu gối nàng, lọt giữa hai đầu gối, chỉ cách hai đầu gối nàng hơn gang tấc. Nàng ngồi dựa ngửa, hai chân dang rộng, Th nhìn thấy rõ làn da trắng muốt của hai mặt trong đùi nàng qua làn vải quần mỏng. Mặt Th chỉ cách tam giác thần tiên giữa hai đùi nàng gang tấc – nơi đó Th đã mơ tưởng bao đêm được ụp mặt vào. Th nhìn rõ làn ren bên háng của chiếc quần lót. Th thở mạnh như muốn tận dụng cơ hội ngàn vàng này, hít lấy hít để mùi thơm phảng phất …không biết của vải quần ..hay của háng nàng …Thôi của gì không quan trọng …hãy tận hưởng ân sủng này …Chắc nàng biết Th đang tranh thủ, vì thỉnh thoảng Th ngước nhìn lên thấy Thúy Hà đang nhìn xuống mái đầu mình, mắt lim dim như tận hưởng
Đột nhiên thì tiếng điện thoại reo lên cắt đứt diễm phúc của Th.
-          Thôi nghe, chấm dứt – nàng nói như ban lệnh, đứng dậy - nghe điện thoại và làm việc đi.
Khi nàng đứng lên, mái đầu Th lọt giữa hai chân nàng, lọt hẳn bên dưới háng nàng. Đầu Th chỉ cách háng nàng vài cm. Th chỉ ao ước được nàng cho phép nhấc đầu thêm một chút cho mái tóc chạm vào lớp vải đáy quần. Đợi không thấy Th nhúc nhích, nàng lên tiếng
-          Ủa sao không lại nghe điện thoại hỉ ? – Nàng nói và dang rộng hai chân ra
Thấy vậy, mừng quá đến phát run, Th từ từ bò qua háng nàng, từ trước ra sau đến hướng bàn điện thoại. Nàng cất nhẹ bước đi, Th tiếc nuối quay đầu lại bò theo gót chân nàng. Nàng thấy vậy dừng lại cho mái đầu Th. mọp sát gót chân, rồi nói thêm
-          Chiều hết giờ làm việc ta sẽ ngự giá
Th mừng run run mọp đầu sát đất lết gối đến tận cửa, nhìn theo mông nàng di chuyển đến cuối hành lang.
Những giây phút sau đó, Th. vô cùng sảng khoái, sống trong niềm vui sướng tột cùng. Tuy nhiên, đến cuối giờ chiều hôm đó theo như lời hứa,  Th ở lại phòng làm việc đến tối mịt vẫn không thấy nàng đến. Th. muốn gọi di động nhưng chần chừ mãi không dám. Cuối cùng, nhớ lại lời Minh dặn cần phải mạnh dạn vượt qua sợ hãi, Th nhấc máy. Thì ra nàng đã đi về đến nhà rồi, và hẹn nàng ngày mai.
Nhiều ngày trôi qua như vậy, những ngày sau nàng ra lệnh cho Th cứ đợi đến tối. Th. cứ chầu chực mãi trong phòng, và nàng cứ ra về không hề đoái hoài đến. Th. đi ra đi vô, nhìn qua cửa sổ xuống sân thấy nàng thản nhiên dắt xe ra về. Th nhìn theo dáng quần jean mà ao ước và mơ tưởng, chỉ muốn chạy xuống quỳ ngay dưới gót chân nàng.
Một ngày qua điện thoại nàng hỏi:
-          Anh đợi em ở phòng làm việc có chuyện gì không ? – Giọng nàng như chưa có chuyện gì xảy ra.
-          Dạ tâu nữ hoàng …Th đã bớt run và mạnh dạn – Nữ hoàng đã ra lệnh ..lệnh cho ..nô lệ chờ nàng đến ban …ân huệ …
-          Ân huệ, ủa mà ân huệ gì ? Anh nói chi lạ rứa ?
-          Dạ…tâu ..ân huệ được quỳ dưới chân …
-          À quỳ hỉ - nàng cắt lời và cười to trên điện thoại – anh đã được quỳ rồi mà !
-          Dạ tâu nữ hoàng …nô lệ van xin được quỳ nhận ân phát ..ân ..sủng ..giặt quần và khâu lại dây quần …cho ..nàng – Th càng nói càng run.
Nói đến đây Th nhớ lại lời Trần Minh lật đật quỳ xuống và nói thêm
-          Tâu nữ …hoàng …hiện tại nô lệ vẫn đang quỳ ..
-          Đang quỳ ? Quỳ khi nói chuyện qua điện thoại ? A ha ha – nàng cười to, lấy gì làm bằng chứng để ta tin rứa ?
-          Tâu ..dạ không ..có ..dạ muôn tâu ..nô lệ không dám phạm tội khi quân ..lừa dối nữ hoàng ..
-          Thôi được, ta sẽ ban lệnh sau.
Nói đến đây nàng cắt máy đột ngột.
Từ hôm sau, Th thông minh hẳn lên, không cần hỏi Minh nữa, mỗi khi tan sở, Th. ở lại quỳ ngay cạnh bên trong cửa phòng, chầu chực với hy vọng nàng sẽ quá bộ.

Nhiều ngày như vậy trôi qua, Th quỳ đến mỏi cả đầu gối và hai tay nhưng không dám đứng dậy. Rồi, một hôm, nàng đột ngột mở cửa bước vào, Th mừng đến phát run, mọp đầu sát chân nàng. Tuy nhiên nàng chỉ cười nhẹ, lấy bàn chân vỗ nhẹ lên mái đầu Th. rồi mở cửa dời gótNhiều ngày cứ trôi như vậy.


EmoticonEmoticon